Khi được người tôn làm Thầy, đặt ở vị trí cao, nhận sự kính ngưỡng, quy phục của người thì tất nhiên ta phải dẫn đường chỉ lối giúp người thoát mê, dứt khổ. Thầy phải có tuệ giác, từ bi, quảng đại, bao dung và sức chịu đựng vô bờ
Theo lời Phật dạy, nên mở rộng lòng mình, nếu có cơ hội thì bố thí, cho các loại ngạ quỷ, cô hồn, dù chỉ là một nắm gạo, vài hạt muối hay một ly nước lã, nhưng việc quan trọng nhất là tấm lòng của mình. Đồng thời cũng thành tâm cầu nguyện cho họ sớm được lìa khỏi những thảm cảnh đói khát, khổ đau, sanh về những cảnh giới an lành.
Mới đây trên hệ thống liên mạng toàn cầu xuất hiện bài viết “ Tội Ác Phóng Sinh” của một tác giả nào đó trong nước, rồi được nhiều người chuyển tiếp khiến hàng Phật tử có thể dao động, ngoại đạo có thể lấy cớ đó cho rằng Phật Giáo khuyến khích “tội ác” (*) qua tục lệ phóng sinh chứ Đạo Phật cũng chẳng tốt lành gì.
Chú tên Chân Hạnh. Thày đặt cho chú cái tên ấy vì chú ưa chơi, ưa ăn và ưa ngủ lắm. Nên cần phải học hạnh ăn, hạnh chơi, hạnh ngủ. Tôi thường gọi chú là "Sứ giả Như Lai". Vì trông chú rất đáng yêu, khuôn mặt trắng hồng, bầu bĩnh với đôi môi đỏ như son. Ðôi mắt trong sáng toả ra một sự ngây thơ của một tâm hồn chưa biết gì về đau khổ. Nếu chú không mặc bộ quần áo vạt mẻ của chùa với cái đầu cạo nhẵn thín, thì chú chỉ là một đứa trẻ 9,10 tuổi, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng, dưới y áo của nhà chùa và cái đầu trọc, trông mặt chú sáng như trăng rằm. Mọi động tác thi vi chú làm, từ dáng ngồi tụng kinh, niệm Phật, tới việc lễ lạy và lối nói chuyện trẻ thơ, trong sáng v.v.. Ở chú, toát ra một nét hồn nhiên lạ kỳ. Vì sự hồn nhiên ấy, nên mọi người trong chùa - từ thày trụ trì xuống đến bà vãi - ai ai cũng thương chú. Nghe đâu chú cũng có nhiều cơ duyên với Phật, nên một lần lên chùa, chú chẳng chịu về nữa. Dỗ dành thế nào chú cũng không nghe. Cuối cùng cha mẹ đành để chú ở lại, hy vọng chú chơi trên chùa vài ngày chán rồi lại đòi về.
Theo lời Phật dạy, nên mở rộng lòng mình, nếu có cơ hội thì bố thí, cho các loại ngạ quỷ, cô hồn, dù chỉ là một nắm gạo, vài hạt muối hay một ly nước lã, nhưng việc quan trọng nhất là tấm lòng của mình. Đồng thời cũng thành tâm cầu nguyện cho họ sớm được lìa khỏi những thảm cảnh đói khát, khổ đau, sanh về những cảnh giới an lành.